Truyện dài của Lu Hà phần 3
Tôi vin vào chuyện 2 quán trọ GM, quán trọ vợ chồng nhà người
Đức và Ba Lan phục vụ không chu đáo. Nhất là quán mẹ con mụ GM nên tôi lần khân
không chịu trả tiền cho trung tâm tỵ nạn gọi là Übergangwohnheim. Số tiền phòng
xã hội trả vào tài khoản riêng tôi chuyển hết sang cho trường dạy lái xe ô tô.
Có bằng lái lại có chỗ làm ổn định tôi mua ngay ô tô. Có ô tô thật là lợi hại
vô cùng tôi tìm ngay được căn nhà hẻo lánh giữa rừng thông. Mua một cái xe Nhật
giá 15 ngàn DM, tuy phải trả góp hàng tháng quả là một sai lầm. Phòng xã hội giảm
trợ cấp cho gia đình tôi 20%, họ yêu cầu tôi phải bán ô tô đi. Bây giờ tôi ngán
ô tô mới lắm, hay xe dùng lại giá cao. Với tôi chỉ cần một chiếc ô tô cũ giá
500 € hay 1.000 € là đủ. Xe nào dù cũ hay mới tốt hay dở thì cứ 2 năm lại kiểm
tra kỹ thuật một lần. Nhiều cặp vợ chồng từ Nga, Đông Đức hay các nước cộng sản
Đông Âu kể cả người Việt đã ly di vì nợ nần, vì thích mua sắm đồ sịn. Thất nghiệp
nhưng lại mua những cái xe Audi giá 50 ngàn Euro. Xin nhớ cho là mãi tới năm
1999 thì nước Đức mới chính thức bỏ đồng D-Mark để tiêu đồng Euro. Vì tham lam
vật chất tôi mua cái Nissan chả khác chi phải cung phụng nuôi dưỡng bố già, nay
ốm mai đau. Chỉ một cái sổ mũi hắt hơi thôi là lo cuống lên.