Truyện kể của Lu Hà phần 2
Tôi xuất ngũ trong lúc miền Bắc Việt Nam cuộc sống rất
nghèo khó bấp bênh, vì nền kinh tế bao cấp.
Tôi phải thớt mặt sáng sớm tinh mơ, xếp hàng đi mua mấy bìa đậu, vài cân thịt bạc
nhạc, từng bát mắm tôm, cũng phải dùng mấy hòn gạch xí chỗ.
Khi ở trường văn hóa tôi quen thằng Th học hệ chỉ huy, khi
đi bộ đội nó mới học xong lớp 9 và chỉ cần thi có bằng tốt nghiệp ba môn toán
lý hóa là đủ, đi học sĩ quan. Tôi cầm lá thư của nó về cho thằng Kh em nó đang
làm cảnh sát hình sự ở quận tôi. Ngày đó tôi cũng hay bè bạn với đám công an và
có cả tay thượng sĩ cảnh sát khu vực thối
tai hay qua nhà tôi chơi, lúc nào tai y cũng chảy mủ. Chắc cũng viêm tai giữa
như tôi, nhưng tôi không để nước vào tai, nên tai tôi luôn khô ráo lành lặn. Hắn
khuyên bố tôi, bảo tôi nạp đơn xin đi công an, thằng Kh cũng rất thích thú khi
tôi chấp nhận nạp đơn, chính nó sẽ tiếp nhận đơn và gửi lên cấp trên. Tôi đang
lưỡng lự hay là mình đi công an? Thì có giấy báo tôi sẽ sang cộng hòa dân chủ Đức
học nghề hóa chất dẻo. Tôi vui mừng đến lớp học báo tin cho chú biết, nhưng chú
chỉ cười và tỏ ra rất dửng dưng. Không ở nhà thi đại học, đi học cái công nhân
kỹ thuật thì có gì quý giá ? Khổ vậy đấy, tâm lý người Việt rất háo danh, trọng
bằng cấp, mặc dù có vào trường đại học thì cũng chỉ học vài chữ sàm xí đúm
trình độ thực chất chả có gì, ngoài ra còn phải tốn thời gian vô bổ để học cái
tư tưởng không có gì của ông Hồ Chí Minh. Cha mẹ phải thắt lưng buộc bụng, làm
lụng vất vả đổ mồ hôi trán dán mồ hôi đít ra cho con đi học. Có học xong đại học
kỹ thuật như thằng Tuấn nhà ở phố Quán Sứ, có bố là con cóc kếch xù ở bộ đại học,
khệnh khạng đi cái xe đạp luôn tuột xích, cái mũ dạ sĩ quan trung cấp của ai đó
đội dính lên đầu để khoe mẽ cũng chả là cái thá gì, lương thiếu oái thời gian
đó vặt lông mũi không đủ nhét cho đầy lỗ miệng.