Gọi là Trúc Lâm Thất
Hiền vì bảy ông này hay gặp nhau ở rừng trúc đàn ca, ngâm vịnh, bàn bạc văn
chương và say túy lúy . Có thực bảy ông này "hiền" không mà được danh
Thất Hiền ?
Chữ "Hiền"
có ba nghĩa :
- Hiền lành, ngoan
ngoãn . Thế nhưng khi ta nói "hiền huynh", "hiền muội" thì
lại không có nghĩa người anh hiền lành hay người vợ hiền lành . Họ có thể là tướng
cướp nhưng gọi họ là "hiền
huynh", "hiền muội" cũng không sai,
- Hiền có nghĩa thân
tình, đáng yêu, đáng kính, tỏ vẻ thân kính như hai tiếng gọi "hiền
huynh", "hiền muội" ở
trên . Trong tiếng Pháp, tiếng Anh, ta có chữ
tương đương là cher và dear,
- Hiền có nghĩa tài
năng và đức hạnh . Nghĩa này dùng để chỉ bảy ông hiền trên đây . Có nghĩa bảy
ông này là những người tài giỏi và đức độ
. Về ý nghĩa thứ ba này, xin đặt một câu hỏi rằng những thành ngữ như
"hiền tài", "hiền đức", "hiền lương" có dư một chữ không ? Thế thì hai chữ "hiền triết" có phải
dùng để chỉ các triết gia hiền tài không ? Ngày xưa chữ "triết" không
dùng để chỉ một môn triết học như bây giờ mà nó bao gồm nhiều môn học khác như
Toán học, Siêu Hình học, Luận Lý học v.v. Vì thế các nhà toán học ngày xưa cũng
đều là các triết gia cả và chữ "triết" thời xưa có thể dùng để chỉ sự
hiểu biết sâu rộng trên mọi lãnh vực . Ta dùng "hiền triết" cũng vì ý
đó .
Trúc Lâm Thất Hiền giỏi
văn thơ, uống rượu để quên đời, ngông cuồng, ngạo mạn để che mắt triều đình . Họ
phê phán Khổng Giáo, đề cao Lão Tử, Trang Tử.Tư tưởng và cách sống của họ tạo
nên một trường phái lãng mạn gọi là Phong Lưu. Hôm nào bạn đọc ra chợ bán đồ
sành, đồ sứ Trung Quốc, cứ tìm trên mấy
bình trà hay chén đĩa nếu thấy hình mấy ông đứng ngồi vất vưởng trong rừng trúc
thì chính là bảy ông hiền này đây.
Ngày nay trên mạng
Facebook tôi thấy có nữ thi sĩ Thi Nguyên đã làm ra những băng clip tự phổ nhạc
và hát, ngâm thơ mình hay cuả các bạn thơ tri âm tri kỷ với phương châm cây nhà
lá vườn vui vẻ thoải mái để hỏi học những cái hay cái tốt cuả thi ca nghệ thuật.
Việc làm này cuả Thi Nguyên, tôi coi giống như việc làm cuả bảy vị thất hiền
trong rừng trúc vậy.
"Giữ dùm em cho
tình mình mãi thắm.
Mắt dịu hiền soi hồ thẳm
tinh khôi...."
Thi Nguyên
Giữ mắt anh tình, giữ
môi anh ấm, giữ má anh thơm, giữ thân anh khoẻ, giữ tóc anh mềm là 5 tiêu chuẩn
cuả một nggười đàn ông mà Thi Nguyên đã chọn.
Mắt thị giác, môi lưỡi
xúc giác vị giác, má làn da. Vậy ta chỉ nhìn da là biết ngay một người khoẻ mạnh
hồng hào hay xanh nhớt bủng beo bệnh tật...và thân là vẻ đẹp ngoại hình. Thi
Nguyên ngâm rất cảm xúc từ tâm trạng cuả mình. Huynh sẽ nghiên cứu lại chưa biết
chừng sẽ cảm tác ra lục bát hay song thất cho vui.
Em làm băng clip này
có hai thế mạnh cơ bản: em là nữ thi sĩ tự làm thơ và hiểu thơ bạn bè trên
Facebook, trong khi đó những ca sĩ chuyên nghiệp không có khả năng này, họ chỉ
biết hát theo yêu cầu cuả nhạc sĩ và khán giả.
Thơ lục bát hay các thể
thơ thiên về vần bằng em dễ hát hay tự phổ nhạc hơn. Nhưng thơ song thất lục
bát, thơ đường luật, tứ tuyệt dùng để ngâm thơ cũng rất tuyệt bởi cung điệu lên
xuống cuả trắc bằng luyến láy nghe rất reó rắt.
Còn thơ để phổ nhạc
theo anh thường vẫn là lục bát, 5 chữ và thơ tự do. Anh không hiểu về nguyên tắc
phối âm cuả các nốt nhạc lắm. Nhưng theo cảm giác cuả anh :tại sao thơ tự do dễ
phổ nhạc như bài Đồi Tím Hoa Sim cuả Hữu Loan, nếu về nghệ thuật làm thơ thì Hữu
Loan còn kém? Bởi vì giọng hát lên xuống hơi dài vắn theo khả năng hơi sức cuả
ca sĩ và nhạc sĩ dễ phổ nhạc thơ tự do hơn. Cái nhịp thơ tự do làm cho ca sĩ dể
luyến láy theo cung bậc. Nhiều bài hát tra cứu khảo sát về nội dung rất vô
nghiã nhưng hát nghe lại hay là ở chỗ đó.
Như Trịnh Công Sơn chẳng
hạn, rất sợ ai đó hỏi ý nghiã nên ông ta từ chối giải nghiã vì sợ lộ tẩy, nên
thoái thác không trả lời, không giải nghiã là để thử trí thông minh cuả khán giả
các fun ...Đó chẳng qua là cái mẹo ranh cuả nhạc sĩ cò mồi háo danh thiếu ngay
thẳng, không có tình yêu thương tha nhân thật sự và vướng cái nền đạo đức thiếu
trách nhiệm trước tha nhân mà thôi. Nên ông biện bạch chày cối như vậy? Tự ông
đánh mất đi cái lương tâm cuả một người nghệ sĩ sáng tác ra không phải vì cảm
xúc tâm hồn quái gì mà chỉ là theo đơn đặt hàng hay chỉ thị mệnh lệnh cuả ai đó
để tuyên truyền và thủ lợi....?
Theo anh, nếu bài hát
mà phổ nhạc từ thơ cuả ai đó kỳ công làm thì ý nghiã, tính logich cuả bài hát sẽ
rất cao.
Anh làm thơ bất cứ câu
thơ nào anh cũng chịu trách nhiệm, ai hỏi mà là người có thiện cảm hay cả bọn
Cam nhí nhố hỏi anh cũng giải nghiã, nếu bọn Cam thì tương kế tựu kế sẽ mở rộng
ra để cảm hoá giáo dục các vị đó luôn, nhiều vị cảm thấy tẽn tò sinh ra hận cả
anh.Mới đầu các vị tưởng thơ anh tối nghiã mà không tự biết thân phận mình ngu
tối không đủ sức hiểu nhưng bản tính gian manh đểu giả cuả cái nghề làm Cam kiếm
xu nên cứ thích vờ vĩnh hỏi để dồn anh vào thế bí.
Anh là Lu Hà chứ có phải
chú Trịnh vịt giời làm nhạc đám ma đâu? Được bài Diễm Xưa gì đó tối nghiã nhưng
bọn Nhật nó khen mà đã vội cuống lên. Nên phải xét lại trình độ thẩm mỹ và toàn
bộ nên văn hoá hoang đảo cuả Nhật còn kém xa Việt nam ta lắm. Họ mới phất lên về
những tiến bộ công nghệ vài thế kỷ nay nhờ các thương thuyền buôn bán. chứ
trình độ văn hoá cuả Nhật chưa được là bao so với Trung Hoa và Việt Nam.
Có thể họ dốt quá
không hiểu ý nghiã bài nhạc cuả Trịnh là thứ nhạc cóc nhái vô nghiã phản chiến
nghe giống dân ca Nhật là do sự tình cờ cuả âm nhạc mà thôi.
Em cứ tiếp tục như vậy
anh rất vui, tạo thi hứng cho anh, các bạn và cả em nưã. Nhưng cảm xúc là quan
trọng khi em tự cảm thấy chứ không nên vì nể nang hay để lấy lòng ai đó em sẽ tự
làm cho giá trị và những cố gắng cuả mình giảm đi và ít người ủng hộ sẽ gây tâm
lý chán nản. Chắc em rất thông minh và hiểu lời anh nói.
Em cũng biết em không
phải là ca sĩ chuyên sống về nghề hát hò, nhưng cái kiểu cây nhà lá vườn tự
biên tự diễn thì ca sĩ chuyên nghiệp lại thua em. Em hát cho anh nghe và các bạn
chơi thơ cùng em. Ngày xưa có 7 vị thất hiền gặp nhau trong rừng trúc chỉ để
làm thơ gảy đàn ngâm nga thưởng thức cái trí thanh cao cuả tâm hồn, họ là những
nhà hiền triết.
Đó là những tâm sự,
suy tư riêng đàm đạo về thơ ca với thi sĩ Thi Nguyên và các bận hiền nhân trí
giả. Những ai đó có hứng nghe chơi cũng không sao, không thích thì xin miễn
bàn.
Cám ơn Thi Nguyên,
chúc em vui.
Giữ Mãi Cho Đời
Ai chăm chút cho hoa
chói lọi
Giọt sương tình vưà mới
tinh khôi
Chuyện mình thần thoại
lưá đôi
Thuyền say sóng nước
bao đời nhớ mong...
Thì em hỡi mênh mông
huyền ảo
Vần trăng lên đừng sợ
tiêu tan
Hương thơm ngây ngất
non ngàn
Làn da nóng bỏng muôn
vàn tứ thơ...
Lòng mở rộng đón chào
biển cả
Hai trái tim in dấu
yêu thương
Sáng soi khắp chốn
thiên đường
Thơm tho tình ái quân
vương thế trần...
Nghe tiếng hát bàn dân
thiên hạ
Trầm trồ khen một đoá
phong lan
Thướt tha yểu điệu
thanh tân
Toàn thân mềm mại
thiên thần ngẩn ngơ...
Hãy giữ mãi hồn thơ
trong trắng
Buổi sơ đầu ánh nắng
chiều buông
Dìu nhau trong một đoạn
trường
Dạt dào ong bướm má hồng
xôn xao...
Nào ai nỡ xì xào bàn
tán
Thiếu bóng mình thơ thẩn
ban mai
Nghẹn ngào bốn bể trần
ai
Rưng rưng ngấn lệ
chương đài cánh hoa...
Tôi biết lắm lòng hoa
day dứt
Rừng trúc lâm réo rắt
giọng đàn
Hiền nhân thức giả
muôn vàn
Nụ cười tao ngộ chưá
chan nỗi niềm...
Bài thơ này để tri ân
Thi Nguyên đã mở ra chương trình ngâm thơ mình và thi hữu rất cảm động
11.1.2013 Lu Hà
Tôi làm bài thơ này để
tri ân động viên cô em gái thơ Thi Nguyên. Bởi vì tôi là người từng trải có đôi
mắt nhìn thấu tận lương tâm, tâm điạ cuả người thiên hạ. Tôi biết có nhiều kẻ
không đủ bản lãnh trình độ và họ không dám công khai viết ý kiến phản hồi vào
chương trình ngâm thơ mình và bạn hữu cuả Thi Nguyên. Họ bám víu vào tí chút
tình huynh muội gì đó và tính cả nể cuả Thi Nguyên để gửi Email riêng bắt Thi
Nguyên đọc nhằm giảm bớt sự nhiệt tình cuả Thi Nguyên.
Bởi vì họ không có khả
năng làm thơ, và bản chất thì tầm thường mà chỉ nghe Thi Nguyên ngâm thơ cuả
tôi là người hay mắng họ. Nên họ tìm cách gửi Email với lý do chia sẻ để luồn
cái tâm điạ nhỏ nhen cuả mình vào làm cho cô em gái Thi Nguyên cuả tôi ngượng
và không dám làm tiếp chương trình rất hữu ích nhiều ý nghiã trên diễn đàn thơ
ca Facebook.
Tạo dựng vốn tự tin là
biện pháp tích cực nhất để trau dồi cảm xúc, nghệ thuật thơ ca và tài năng sẽ từ
từ phát triển vưà lợi lạc cho Thi Nguyên và nhân thế. Học phải đi đôi với hành,
văn ôn võ luyện hàng ngày phải kiên trì mới hy vọng khá lên được, không thì cứ
lem nhem suốt đời thôi. Ở đời mọi thứ đều có giá cuả nó người cố gắng có giá cuả
người cố gắng, kẻ thiếu trí năng bạc nhược hay dèm pha xúc xiểm cũng có cái giá
cuả kẻ bất tài và tự chịu sự dằn vặt cuả tâm linh và hay sinh ra lắm bệnh tật
vì cái tâm ghẻ lở hèn mọn mà ra. Hãy vui lên, nhộn lên, hát lên, ngưỡng mộ hiền
tài và tự bản thân mình cũng phải cố gắng lên là phương thuốc trường sinh hiệu
quả nhất, dù không được sống dai thì cũng ít bệnh tật, da dẻ hồng hào và bớt đi
những vết chân chim ở đuôi mắt đối với phụ nữ và đàn ông cũng bớt đi vết nhám
đen những hạt đồi mồi...
Thi Nguyên phải thấy
vui là sự cố gắng cuả Thi Nguyên không phải vô vọng, vô nghiã. Nếu không có
chương trình này thì làm sao tạo cho tôi cảm xúc để làm bài thơ Giữ Mãi Cho Đời
kia chứ? Tự Thi Nguyên hiểu Bài thơ mà tôi tốn công viết tặng có giá trị hay những
Emai huynh huynh muội muội vớ vẩn chỉ nhằm mục đích làm người ta thối chí hay vờ
vĩnh khen cái này chê cái kia ra bộ nên cải tiến vân vân và vân vân....
Tóm lại theo Lu Hà
huynh thì Thi Nguyên cứ làm tự nhiên theo cảm xúc cuả mình vì đây chỉ là sinh
hoạt thơ có tính chất phạm vi nhỏ trong giới bạn bè thi hữu thật sự và hiểu thơ
chứ có phải chương trình ca nhạc kiếm tiền cuả ca sĩ A ca sĩ B quái đâu. Hãy sống
hồn nhiên vui vẻ trẻ trung, cứ làm thơ và ngâm thơ đi nhé cho vui với cõi trần
gian giả tạm ô trọc này.
Tôi rất xúc động khi
Việt Nam có hàng nghìn hàng vạn ca sĩ, ngâm sĩ nhưng không ai thèm ngâm thơ
tôi. Có đề nghị họ ngâm thì họ trả lời thẳng thừng: Đáng tiếc tôi không quen biết
anh, tôi chỉ ngâm những bài thơ đã đi vào lịch sử, và thơ bạn bè, những người
thân quen cuả tôi thôi.
Tôi ngán ngẩm quá thì ra đời nay thiên hạ chỉ chạy theo cái danh và tiền bạc chứ họ không có trái tim và tấm lòng cảm thụ văn chương nghệ thuật. Những cái gì thuộc về dĩ vãng xa xôi những người đã chết từ đời tám hoánh rồi không còn khả năng tranh đua với đời thì lại được dựng lên ngâm nga hát hò... Ngày xưa Hàn Mạc Tử còn sống có ai thèm ngâm thơ ông đâu, phải chờ 50 năm sau mới có người ngâm để trả lại cái công ông đóng góp cho đời.
Tôi ngán ngẩm quá thì ra đời nay thiên hạ chỉ chạy theo cái danh và tiền bạc chứ họ không có trái tim và tấm lòng cảm thụ văn chương nghệ thuật. Những cái gì thuộc về dĩ vãng xa xôi những người đã chết từ đời tám hoánh rồi không còn khả năng tranh đua với đời thì lại được dựng lên ngâm nga hát hò... Ngày xưa Hàn Mạc Tử còn sống có ai thèm ngâm thơ ông đâu, phải chờ 50 năm sau mới có người ngâm để trả lại cái công ông đóng góp cho đời.
Chính vì vậy mà tôi đề
cao ngưỡng mộ cô em thơ Thi Nguyên làm thơ, hiẻu thơ, có trình độ uyên thâm về
đường thi và các thể loại khác và chính cô ta lại ngâm thơ tôi để cho tôi nghe
khi tôi còn tại vị. Chứ còn để 50 năm hay 100 năm sau khi thịt xác tôi đã thối
rưã ra rồi còn mang thơ tôi ra để ti tỉ ngâm đối với tôi có nghiã lý quái gì,
vì người chết rồi thì còn biết gì nưã. Ừ còn cái linh hồn đó không biết vãn
sanh vào cõi nào đây, ai biết đó là đâu?
Thi Nguyên đã ngâm bài
thơ này tôi nghe rất xúc động:
Đồi Thông Lá Đổ.
Đồi Thông Lá Đổ.
Trên đồi nắng trải
sóng xoài
Mình tôi mộng ước mãi
hoài dáng em
Bóng xanh ấp ủ êm đềm
Sợi vàng óng ánh láng
mềm làn da...
Vi vi gió thổi la đà
Bướm ong ngây ngất chiều
tà đòi cơn
Xạ hương thơm ngát nụ
hôn
Nôn nao trần tục linh
hồn thơ bay...
Mà sao tràn ngập đắng
cay
Bâng khuâng ngồi ngắm
hàng cây lạnh lùng
Chim đàn kêu gọi trập
trùng
Thu rơi lá rụng não
nùng tha phương...
Lời nguyền non nước
quê hương
Tan vào mây gió thê
lương xứ người
Thuyền tình theo sóng
biển khơi
Vẳng nghe tiếng vọng ở
nơi cuối trời..
Lòng tôi tầm tã mưa
rơi
Ngậm ngùi đau xót tả
tơi tủi hờn
Sầu dâng kỷ niệm vùi
chôn
Đồi thông lá đổ nỗi buồn
cô đơn...!
8.1.2013 Lu Hà
Bài này Huynh vưà làm xong, vì vừa nghe Khánh Ly hát bài Chiều Vàng. Thực lòng không ngưỡng mộ Khánh Ly lắm vì bà hay hát giọng đám ma về những bài ca phản chiến vô ý thức thiếu trí tuệ cuả anh chàng Trịnh Công Sơn, nhưng bài Chiều Vàng này cuả nhạc sĩ Nguyễn văn Khánh thì lại rất hay. Huynh hồi tưởng lại đã từng nghe những bài hát loáng thoáng đâu đó còn đọng trong tâm hồn như Đồi Thông Đôi Mộ, Chuyện Tình Lan Và Đẹp, Lá Đổ Chiều Thu gì đó cuả Đoàn Phú Tử v. v... Lim dim mắt suy ngẫm triền miên về thân phận tha hương lữ khách mà thấy buồn thơ tự nhiên tuôn trào. Vậy gửi luôn để Thi Nguyên thưởng thức. Nếu có thể ngâm cho huynh nghe nhé. Chúc muội vui.
Viết ngày 12.1.2013 Lu
Hà
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen